- vừa được xem lúc

Be an Amateur

0 0 30

Người đăng: Huy Tran

Theo The Full Snack

Be an Amateur

OK, đóng cửa blog là một quyết định đúng đắn, giờ thì mình có thể viết và thoải mái publish mà không sợ ai thấy nữa. Cái blog này từ giờ sẽ trở thành private blog. (I assume nobody visit this blog anymore)

Kì thực thì bấy lâu nay mình cũng chẳng có gì để viết trên blog nữa, phần vì thời gian và năng lượng có hạn, phần vì kiến thức cũng có hạn nốt. Từ giờ sẽ viết về cái gì đây nhỉ? Nhiều người từng bảo là mình là một nhân vật mà nếu nói về tech thì cũng không thuộc dạng mạnh về tech, mà về các thể loại khác thì chắc mình cũng không phải là dân chuyên.

Vậy là dân amateur.

Nói tới đây lại nhớ tới một chương trong quyển Show Your Work về vấn đề amateur, đại thể thì:

  • Amateur là từ chỉ những loại người không chuyên nghiệp, không được đào tạo hay học hành bài bản.
  • Chính từ cái điểm yếu là không được học hành đầy đủ đào tạo bài bản, nên một người nghiệp dư sẽ tự biết bản thân mình cần phải học rất nhiều, và bởi vì không đội trên đầu cái mũ "chuyên nghiệp", một nhà nghiệp dư có thể thoải mái chơi ngu thử và sai, và thừa nhận sai lầm của mình, chia sẻ lại nó với mọi người một cách ồn ào, không có chút tự trọng ngại ngùng.

Quào, quả thật là đúng khi dùng cái từ amateur để ám chỉnh mình và cái blog The Full Snack này. Mình vẫn còn nhớ bài viết đầu tiên mình đăng lên blog cũng là để nói về vấn đề tương tự.

Quèo, và nếu vậy thì việc gì mình phải care hay lo sợ nếu mình viết cái gì đó sai lên blog và sẽ có ai đó đọc sai, làm sai theo nhỉ


Anyway, cũng nên viết một chút về những gì làm mình bận rộn trong thời gian gần đây:

Về công việc: không nằm ngoài sự chuyển động của thế giới, toàn bộ các công ty ở Silicon Valley, trong đó có công ty mình, không còn sự lựa chọn nào khác là phải Work From Home dài hạn. Đây là một trải nghiệm thú vị đối với mình, từ chỗ join vào một công ty mà việc remote gần như là cấm kị, đùng một phát thành chuyện bắt buộc, và mọi thứ diễn ra có vẻ như là rất tốt. Có vẻ thế, quèo, thực ra ban đầu mình cũng cảm thấy rất hào hứng, sau đó thì đủ thứ vấn đề phát sinh, khi mà đại ca Evan nhà mình cũng được cho nghỉ học ở nhà, work from home với đám quỷ nhỏ ở nhà thật là chuyện không tưởng. Nhưng mà bất cứ vấn đề nào, dù là có khó nhai tới đâu thì rồi cũng sẽ tới lúc nó chán mà tự buông tha cho mình dần dà thì mình, Evan, Ivy, và mẹ của tụi nó cũng bắt đầu thích nghi được với việc mình đóng cửa phòng suốt 8 tiếng cả ngày để làm gì trong đó không ai biết. Mình cũng sắp xếp được một phòng làm việc có vẻ là ra hồn một tí, có bàn có ghế có đầy đủ 2, 3 cái màn hình. Vấn đề tiếp theo có lẽ là mình. Việc ở mãi trong nhà cũng kéo theo nhiều vấn đề về cảm xúc, từ dạo ở nhà thì mình hay bị căng thẳng hơn và dễ nổi nóng hơn, thức khuya thường xuyên hơn và hiệu quả công việc cũng đi xuống nhanh hơn (tức là bình thường nó không có đi lên). Cho tới thời điểm này thì có lẽ mình cũng khắc phục được phần nào. Chuyện sử dụng thời gian hợp lý nó không có nhiều ý nghĩa bằng chuyện tự đặt ra giới hạn cho bản thân trong việc khi nào chơi-khi nào làm, ăn uống, tiêu thụ caffeine như nào, nói chung nó quay về chuyện quản lý năng lượng trong một ngày, nghe qua tưởng nhảm nhí nhưng mà kỳ thực nó không nhảm.

Anyway, phần tuyệt vời nhất của việc work from home là lâu lâu lại được chạy ra nghịch với 2 đứa nhóc, và hết giờ làm việc chỉ cần đóng lap lại là có thể dành hết thời gian cho gia đình, thay vì phải chôn vùi 2 tiếng mỗi ngày cho vụ kẹt xe đường dài.

Về đời tư, dạo gần đây có đôi lúc mình ngồi nghĩ, từ ngày vợ sinh em bé xong, thì Evan nó có vẻ quấn quít mình hơn, mà có khi bản thân mình cũng trở nên quấn quít với nó hơn, thân thiết như kiểu hai thằng bạn hơn là một thằng cha một thằng con. Nhiều khi mình chơi với nó, mình còn nghịch hơn cả nó, cảm giác giống như nhỏ lại hai mấy tuổi quay về làm thằng Huy ở xóm Cầu Vồng ngày xưa.

Dạo gần đây thì ít viết blog nên mình có thời gian để làm đủ thứ dự án trên trời dưới biển, phần lớn là làm ra rồi không ai xài, kể cả mình. Nhưng rút ra được khá nhiều bài học và kinh nghiệm. Mình vẫn nghĩ là, tự mình build một cái gì đó là cách tốt nhất để phát triển bản thân (xét trên phương diện là một kĩ sư phần mềm), vì khi đi làm, công việc chỉ thiên về frontend, mình thiếu hoàn toàn những kiến thức cơ bản về phaanf còn lại như UI/UX design, thiết kế hệ thống, backend nói chung,... build side project là tự mình đội lên đầu nhiều chiếc mũ khác nhau, tất cả đều là chiếc mũ amateur.

Bình luận

Bài viết tương tự

- vừa được xem lúc

Javascript - Math.random() có thực sự là random

Khi bạn làm việc với Javascript, và bạn cần 1 số ngẫu nhiên, thì ngay lập tức bạn sẽ nghĩ đến là Math.random(). Một trong những lý do chính cho việc sử dụng hàm Math.random() để tạo số ngẫu nhiên là tính dễ sử dụng của nó.

0 0 449

- vừa được xem lúc

Chuyện không đầu không đít (phần 4)

Chuyện không đầu không đít (phần 4). Lâu lắm rồi mới lại nghe một album mới của Bức Tường, bài cuối cùng mình nghe là Cơn mưa tháng 5, một bài hát nhiều ý nghĩa, thực sự không có ý chê bai nhưng chỉ c

0 0 41

- vừa được xem lúc

Một phím một chuột và 2 máy tính

Một phím một chuột và 2 máy tính. Khác với các công ty startup, ở các công ty lớn hơn, thì đa phần vì policy của công ty nên máy tính do công ty cấp đều cài sẵn các phần mềm theo dõi hoặc kiểm soát in

0 0 28

- vừa được xem lúc

Vùng lùng bùng

Vùng lùng bùng. Người ta nói nhiều về cái gọi là vùng an.

0 0 24

- vừa được xem lúc

Chuyện không đầu không đít (Phần 3)

Chuyện không đầu không đít (Phần 3). Hẳn là có nhiều bạn từng nói chuyện với mình bên Slack đều biết là mấy tháng nay mình đang build một cái app tên là Pomoday.

0 0 37

- vừa được xem lúc

Chuyện không đầu không đít (Phần 2)

Chuyện không đầu không đít (Phần 2). Procrastination, là trạng thái cố tình không làm một việc gì đó, dù biết rõ tầm quan trọng của nó, hậu quả của nó hoặc thậm chí là biết rõ cách thức để hoàn thành

0 0 38