Bài viết chia sẻ từ góc nhìn cá nhân khi dùng AI không chỉ để làm việc, mà còn để hiểu chính mình hơn. Tôi từng nghĩ AI là một công cụ mạnh mẽ giúp tôi làm việc hiệu quả hơn, sáng tạo hơn, thậm chí sống “thông minh” hơn.
Nhưng rồi một ngày, tôi nhận ra: Mỗi lần dùng AI, tôi không còn suy nghĩ nhiều nữa. Tôi bắt đầu phụ thuộc, mất định hướng, trả lời theo mẫu, sống kiểu “nhanh – gọn – lẹ – rỗng”.
AI không sai. Nhưng tôi sai ở chỗ: Tôi để nó thay tôi phản xạ với cuộc sống.
Tôi từng sống ảo. Tôi từng ngồi trước màn hình hàng giờ để mài nội dung, tối ưu post, chạy theo thuật toán – nhưng khi quay lại, tôi chẳng biết mình đang sống vì điều gì.
Tôi ước gì có một hệ AI – không chỉ để trả lời hay viết content, mà giúp tôi quay về với chính mình:
Nhận ra khi nào tôi đang chạy trốn cảm xúc.
Khi nào tôi đang phản ứng theo thói quen
Khi nào tôi đang bị mạng xã hội kéo đi mất
Tôi không biết có công ty nào từng làm hệ như vậy chưa. Một dạng AI phản xạ nội tâm, không để thao túng – mà để nhận diện. Không phải để “gợi ý”, mà để giữ mình không bị cuốn đi.
Nếu có, tôi là người đầu tiên đăng ký dùng.
📌 Tôi viết bài này không phải để than thở, mà để hỏi:
Có ai từng giống tôi không? Và có ai đang làm một hệ thống như thế không?